pacman, rainbows, and roller s
HomeGame
Crack
Game
Java
Game
Android


Truyện Ma Có Thật

Ngày sinh nhật đầy sợ hãi

Con đường ngoằn ngoèo dẫn qua khu rừng phong đầy lá vàng rơi rụng . Chiếc xe hơi Toyota màu đỏ sậm đang vượt qua những chiếc xe trước mặt . Tiếng nhạc í a chen lẫn với tiếng cười đùa của đôi trai gái trong xe .
- Mai sinh nhật em , anh nhớ gì không ?
- Có , tặng cho em chục hoa hồng thắm .
- Hi hi , sao lại ít vậy . Anh không nghe câu chuyện một chàng họa sĩ si mê một cô gái , dám bán cả cái lâu đài rồi đi mua những lẵng hoa hồng . Anh biết bao nhiêu đóa không ? Cả triệu đóa hoa hồng đó .
- Được rồi , để khi nào anh tìm được việc sẽ tặng em triệu đóa hoa hồng . Còn bây giờ thì tặng cho em triệu cái hôn nè .
Cô gái lấy tay đẩy miệng anh chàng ra :
- Lo lái xe đi , đường đang đổ dốc . Anh … anh Bình… coi chừng kìa ! Có xe trước mặt .
Chiếc xe đỏ tránh né và lạc tay lái đâm nhào xuống dốc . Bình nắm chặt vô lăng lượn tránh mấy gốc cây trước mặt , chân đạp thắng gấp . Đèn xe rọi tứ tung và cuối cùng nó ủi vào một gốc cây .
Ầm !
Mui xe bật lên , khói bốc lên mịt mù. Đèn pha chiếu sáng một góc rừng âm u .
Một thời gian thật lâu . Tiếng côn trùng nỉ non trong đêm thâu . Mai ngồi nhỏm dậy , lấy tay dụi mắt . Nàng quay sang Bình , cái đầu Bình nằm vẹo sang một bên . Một vệt máu hồng rỉ ra từ đỉnh đầu Bình .
Nàng hoảng hốt nắm lấy vai Bình lắc mạnh .
- Bình Bình ! Tỉnh dậy đi anh , em sợ quá !
Bình uể oải vươn vai , lấy ngón tay dụi mắt và chăm chăm ngó qua cửa kính xe . Những rặng cây lờ mờ đong đưa theo gió .
- Mấy giờ rồi em , sao trời tối quá vậy . Em tìm xem trong xe còn cây đèn pin nào không ? Dưới hàng ghế đó . Thấy rồi hả , bật đèn lên cho sáng . Ủa sao cánh tay em chảy đầy máu vậy , để anh lấy vải lau cho .
- Bình ơi ! sao kỳ quá vậy . Tay em không cảm thấu đau .
- Có gì lạ đâu , trầy có một chút thôi . Thôi mình ra ngoài xem . Xe không đề máy được , chắc máy hư rồi .
Hai người bò ra khỏi xe , chập choạng bước về hướng đầu xe . Sao trời chiếu lung linh qua các kẽ cành cây . Ánh đèn pha chiếu băng qua ngọn khói mờ mịt .
- Em còn mang theo phôn tay chớ , cái của anh hết pin rồi .
- Phôn em cũng vậy . Làm sao mình gọi cho cảnh sát tới giúp mình . Khu rừng này chắc không rộng lắm đâu , trông nó có vẻ âm u làm sao . Chúng ta cứ đi thẳng theo hướng này thế nào cũng ra tới đường cái .
- Ừ đi thôi !
Bình nắm tay tay Mai kéo về hướng trước . Ánh đèn pin lấp loáng qua ngọn cỏ mầu xanh đậm . Cứ thế hai người mon men theo các hàng cây , băng rừng mà đi .
- Kìa anh thấy không , đằng kia có ánh đèn xe chiếu sáng . Chắc mình tới bìa rừng rồi , có xe hơi đậu ở đó .
Mai nắm tay Bình giục giã Bình chạy nhanh lên . Trong ánh đèn pin rọi , Mai mở to đôi mắt , không tin rằng hai ngọn đèn sáng chói lại là đèn xe Toyota của Bình . Mai ngờ vực trong lòng , dụi mắt ngó vào số xe 123 YXZ và ngó lên nhìn Bình với vẻ nghi hoặc .


Mai sực nhớ ra điều gì , nắm lấy tay Bình cười hớn hở :
- Nè Bình , em nhớ trong cái phôn tay của anh có một cái địa bàn chỉ đường , mình chẳng sợ đi lạc nữa .
Bình vội vàng móc trong túi quần . Một cái địa bàn nhỏ như trái tắc . Bình chăm chú nhìn rồi lắc đầu :
- Trời ơi ! Chắc cái này hư rồi , kim chỉ hướng bắc lại quay về hướng tây . Đúng là đồ made in China . Thiệt dỏm .
Bình tức mình tháo nó ra và quăng xuống đất . Kim chỉ quay tít và dừng lại hướng tây .
- Thì em đã bảo anh rồi , đừng mua đồ dỏm nữa , anh có chịu nghe đâu .
- Thôi đừng để ý tới nó . Em còn giữ cục son môi nào không . Đưa cho anh .
- Làm gì vậy ? Anh định tô môi hồng như em sao .
- Nói dỡn chơi hoài . Đưa đây .
Bình tay nắm lấy tay Ly đi về một ngả khác , tay Bình cẩn thận đánh dấu son hồng từng thân cây mà hai người vừa đi qua .
- Làm cách này mình biết sẽ không đi lại về đường cũ nữa .
Bóng đêm thấp thoáng ánh đèn pin . Hai người mò mẫm , nắm tay nhau qua từng hàng cây . Chừng một hồi lâu hai người mừng rỡ thốt lên :
- Có ánh đèn kìa !
Nhưng chẳng bao lâu vẻ mặt hai người tiu nghỉu vì ánh đèn xe chiếu sáng qua màn đêm kia cũng là ánh đèn xe của Bình .
Mai cau mày nhăn mặt thốt lên :
- Không có lý nào lại trở về nơi đây .
Bình an ủi :
- Anh nghĩ chắc khu rừng quá rộng lớn nên chúng ta chưa tìm được lối ra .
- Em không đi nữa .
- Thôi đừng mà em , dẫu gì chúng ta mới đi có hai lần . Tin anh lần này nhé !
Với vẻ miễn cưỡng , Mai nắm lấy tay Bình :
- Một lần này thôi đó , nhưng mà em mệt bắt anh cõng đó .
Khu rừng vẫn đầy tiếng gió hú xen qua các hàng cây nghiêng ngả .
- Đấy em xem , nãy giờ đâu còn vết phấn son gạch trên thân cây . Có lẽ chúng ta tới gần bìa rừng rồi , anh nghĩ trước khi trời sáng chúng ta sẽ rời khỏi chỗ này .
Mai ngước lên nhìn lên hàng cây cao , chúng xoè ra như những bàn tay khô queo muốn ôm chầm lấy người Mai .
- A ! Em sợ quá . Anh coi kìa ! Em thấy có nhiều bàn tay ma muốn bắt em .
- Đâu có gì , cành cây đong đưa theo gió mà .
Nắm chặt lấy tay Bình , Mai la hoảng lên :
- Á ! Có ai nắm lấy gót chân em .
Bình mau lẹ rọi đèn pin xuống chân . Bóng dáng chập choạng những vết đen sâu thăm thẳm .
- Em lại la hoảng rồi , chân em đi vướng vào rễ cây rừng , có sao đâu . Đừng làm cho mình sợ .
- Anh không cảm thấy khu rừng này có cái gì khủng khiếp dễ sợ à !
- Không , chỉ là rừng thôi . Lá với cây có gì lạ .
- Thật đó , anh không tin em gì hết . Này nhé ! Địa bàn với cây kim chỉ nam sao lại quay về hướng tây .
Cố lấy giọng an ủi , Bình cầm đôi vai Mai lắc nhẹ .
- Mai nghe anh đi . Cái địa bàn hư mà , tại em quá đa nghi thôi mình đi tiếp .
Một lát sau hai người lần mò qua bãi đất hoang trong rừng , bỗng nhiên Mai vấp ngã , Bình vội vàng giơ tay đón đỡ .
- Có gì không em ?
- Sao tự nhiên ở dưới đất có cái lỗ làm em sái gót chân , đau quá anh .
- Đi được không ?
- Được nếu anh đỡ em đi .




Tag:
1| 1| 14